Chủ đề : Nguyên nhân khước từ Thiên Chúa.
Luca : 4,21-30.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Cộng đoàn phụng vụ thân mến,
Chúng ta vừa nghe thánh Luca thuật lại thái độ của dân Nazareth đối với Chúa Giêsu. Và qua đó, giải thích tại sao họ không tin Ngài, đồng thời mời gọi chúng ta thể hiện sự vâng phục đón nhận mặc khải của Thiên Chúa trong khiêm tốn và quảng đại.
Có thể nói, những thành công Chúa Giêsu đạt được trong những ngày đầu rao giảng ở Capharnaum mang một ý nghĩa quan trọng khi trở về Nazareth, và dĩ nhiên, những người đồng hương cũng cảm thấy hãnh diện về Ngài, nhưng là với thiên hạ, còn Chúa Giêsu, trong mắt họ chỉ là một kẻ bình thường : “Người này không phải là con ông Giuse sao ?” (Lc 4,22b). Do đó, dân Nazareth tuy thán phục về những lời từ miệng Chúa Giêsu thốt ra (x.Lc 4,22), nhưng không chấp nhận Ngài làm thầy dạy chân lý hay Lời Chúa, vì họ cho rằng đã biết rõ Chúa Giêsu. Điều này cho thấy xu hướng chung của con người thường ganh tỵ, không muốn ai hơn mình. Đây là biểu hiện phản ánh sự kiêu ngạo mà “Đức Chúa, người phàm đều chê ghét”(Hc 10,7a). Và, Kinh Thánh cho chúng ta thấy rất nhiều những hậu quả của nó… nhưng trầm trọng hơn hết là kẻ kiêu ngạo gạt bỏ mọi lệ thuộc, tự cho mình ngang hàng với Thiên Chúa - Tổ tông loài người sa ngã vì muốn nên như lời con rắn : “Thiên Chúa biết ngày nào ông bà ăn trái cây đó, mắt ông bà sẽ mở ra, và ông bà sẽ nên như những vị thần biết điều thiện điều ác”(St 3,5) - Chính vì thế, sách Châm ngôn nói : “kẻ nhạo báng không thích bị khiển trách, cũng chẳng chịu đến với người khôn”(Cn 5,12), cho nên không thể tìm thấy nơi nó sự khiêm hạ như lời sách Huấn ca : “Đối với kẻ kiêu ngạo thì thấp hèn là điều ghê tởm”(Hc 13,20a). Do đó, không có gì ngạc nhiên khi “Phường kiêu ngạo nặng lời chế giễu”(Tv 119,51) những người được Thiên Chúa sai đến giáo huấn, cũng như lời hứa của Người mà thánh Phêrô nói đến trong thư thứ hai của ngài như sau : “Trong những ngày sau hết, sẽ xuất hiện những kẻ nhạo báng chê cười, sống theo những đam mê riêng của họ. Họ nói : đâu rồi lời Người hứa sẽ quang lâm ? Vì từ ngày các bậc cha ông an nghỉ, mọi sự vẫn y nguyên như khi trời đất mới được tạo thành”(2Pr 3,3-4). Bởi vậy, không có gì lạ khi Thánh Kinh cho biết kẻ kiêu ngạo phạm tội một cách sống sượng (x.Ds 15,30tt), và bằng chứng cụ thể được tìm thấy trong Tin mừng hôm nay : Khi Chúa Giêsu trưng dẫn những tích sự trong Cựu ước để nói cho dân Nazareth biết : mọi người đều được hưởng ơn lộc của Thiên Chúa, chứ không dành riêng cho Israel như suy nghĩ ích kỷ hạn hẹp của họ, thì họ nổi giận, lôi Chúa Giêsu ra khỏi thành, kéo Ngài lên một đỉnh núi, để xô Ngài xuống vực (x.Lc 4,28-30), chẳng khác gì lời Thánh vịnh 73 câu 6 đến câu 9 : “chúng lấy vẻ kiêu căng làm vòng đeo cổ, lấy thói bạo tàn làm áo che thân. Xác đầy mỡ tiết ra toàn gian ác, và tâm địa chan chứa những mưu mô. Chúng chế diễu, buông lời thâm độc, lại kiêu căng bàn chuyện ức hiếp người ; miệng chẳng từ xúc phạm trời cao, lưỡi tự do tung hoàng cõi dất”. Vì thế, Thiên Chúa ngăn đe và chế nhạo bọn người kiêu ngạo (x. Tv 119,21 ; Cn 3,34), và Chúa Giêsu khi khiển trách Pharisiêu cao ngạo, tham lam đã không ngần ngại khẳng định Thiên Chúa ghê tởm hạng người này (x. Lc 16,14-15), nên chúng sẽ bị trừng phạt như lời sấm của Isaia : “Người phàm tự kiêu sẽ cúi mặt nhìn xuống, con người ngạo nghễ rồi sẽ bị khuất phục… Vì Đức Chúa các đạo binh đã dành sẵn một ngày để trị tất cả những gì kiêu căng ngạo nghễ, trị tất cả những gì tự cao tự đại : chúng sẽ bị hạ xuống”(Is 2,11-12).
Cộng đoàn phụng vụ thân mến,
Dân Nazareth năm xưa khước từ, không tin nhận Chúa Giêsu vì họ tự phụ kiêu ngạo. Còn chúng ta hôm nay thì sao ? Chắc chắn chúng ta không dám đặt mình ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng không thể nói chúng ta khiêm tốn, tự hạ như Gioan tẩy giả : “Đức Kitô phải nổi bật lên, còn tôi phải lu mờ đi” (x.Ga 3,30), nếu nơi chúng ta vẫn còn thể hiện những hình thức của sự kiêu ngạo như : theo sự giả hình của Pharisiêu cho mình là công chính và kinh khi tha nhân. Làm mọi sự cốt để người khác trông thấy, nhưng con tim, tâm hồn thì thối nát (x.Mt 23,5.25-28) hoặc như lời thánh Giacôbê khiển trách những người vênh váo phô bày sự xa hoa : “các ngươi lại tự phụ vì những chuyện khoác lác của mình” (Gc 4,16) và theo thánh Gioan thì đó là “Mọi sự trong thế gian : như dục vọng của xác thịt, dục vọng của đôi mắt và thói cậy mình có của” (1Ga 2,16). Do đó, thánh Phêrô nói không thể lãnh nhận ân sủng “vì Thiên Chúa chống lại kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm nhường”(1Pr 5,5).
Xin cho lời Kinh thánh sau đây giúp mỗi người chúng ta không nên như người Nazareth thời Chúa Giêsu, nhưng biết đón nhận ân ban của Thiên Chúa, đồng thời quảng đại sống theo giáo huấn của Tin mừng : “Chẳng ai có thể nhận được gì mà không do trời ban”(Ga 3,28). Amen.