Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

Bài giảng Chúa nhật XXII thường niên A (Joskieu)

THEO CHÚA : ĐƯỢC VÀ MẤT
Có câu chuyện kể như sau:
Một cô gái sống cô đơn trong căn nhà gỗ cạnh khu rừng. Một hôm, giữa lúc dạo chơi, cô bỗng thấy hai chú chim non mất mẹ đang thoi thóp trong tổ trên một bụi cây. Cô vội đem về nuôi trong một cái lồng rất đẹp. Tình thương của cô đã làm cho hai chú chim non lớn rất nhanh. Mỗi sáng chúng cất tiếng líu lo chào đón cô. Một ngày kia, cô sơ ý để một chú chim sổ lồng, nên cô vội chộp lấy nó, Cô sung sướng giữ chặt nó trong tay. Nhưng khi nới lỏng tay ra cô mới bàng hoàng thấy con chim đã khép mắt lìa đời.
Cô thẫn thờ nhìn con chim còn lại trong lồng. Có lẽ nó cần được tự do bay vút lên bầu trời trong xanh. Cô tiến đến chiếc lồng và nhẹ nhàng tung chú chim lên cao. Nó lượn trên vai cô, hót vang những giai điệu thánh thót mà cô chưa một lần được thưởng thức trong đời.
Qua tiếng hót diệu kỳ ấy, cô chợt hiểu rằng cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là khi ta nắm chặt nó lại. Trái lại, để giữ mãi tình yêu thì chúng ta cần phải biết trao ban tình yêu cho người khác.
Bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu dạy chúng ta : “Ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm lại được mạng sống ấy”. Cần phải mất đi để được lại.
Người Kitô hữu chỉ thực sự hạnh phúc khi dám mất đi cái tạm thời để được lại cái vĩnh hằng, dám mất đi cái mau qua để được lại cái vững bền mãi mãi.
Người Kitô hữu chỉ thực sự khôn ngoan khi sẵn lòng mất đi của cải đời này, để được lại gia tài vĩnh cửu, mất đi sự sống hay chết để được lại sự sống đời đời.
Thực tế, không phải dễ dàng từ bỏ những cái mình thân thiết, yêu quí nhất; không phải dễ dàng bỏ đi những đam mê, thú vui trần gian.
Chúng ta cần phải khôn ngoan, sáng suốt để nhận ra cái được, cái mất, để khỏi phải hối tiếc khi đã quá muộn. Chúa Giêsu đã đề nghị chúng ta : “Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”. Đây là một đòi hỏi hết sức nghiêm túc, gắt gao; không phải muốn làm hay không làm. Vì ngay sau đó, Chúa Giêsu đã cảnh báo: “Người (Chúa Cha) sẽ thưởng phạt ai nấy xứng việc họ làm”.
Con đường theo Chúa là con đường hẹp, con đường thập giá và đau khổ. Ngay sau khi Chúa loan báo lần đầu về cái chết của Chúa, Chúa cũng nói cho các môn đệ biết rõ về số phận của các ông khi bước theo Chúa, đó là phải đau khổ và phải chết như Chúa.
Các môn đệ được mời gọi chia sẻ cùng một thân phận với Thầy, đó là phải đi qua con đường hẹp, con đường của khổ đau và cái chết. Nhưng cuối cùng con đường ấy sẽ dẫn đến vinh quang phục sinh (Mt 16, 21). Vinh quang ấy chỉ mua được bằng khổ đau và cái chết tự nguyện. Như thế điều kiện để giữ được sự sống đời sau là dám hy sinh, dám mất sự sống đời này. Đây là một thách đố của đức tin, vì nếu không thực sự tin vào đời sau, thì chẳng ai có can đảm liều mất mạng sống mình.
Cuộc đời này có nhiều điều tốt đẹp, có nhiều giá trị đáng trân trọng. Nhưng đôi khi chúng ta cũng phải hy sinh nó cho những giá trị lớn hơn, cho Đấng là nguồn mọi sự.
Nhiều tôn giáo cũng dạy phải từ bỏ. Trong Kitô giáo, Chúa Giêsu mời gọi những ai muốn bước theo Ngài phải từ bỏ chính mình. Đây là một đòi hỏi quyết liệt, vì từ bỏ tất cả mà chưa từ bỏ chính mình, thì chưa bỏ gì cả. Không phải vì bản thân mỗi người là xấu xa, đáng ghét, nên Chúa dạy phải từ bỏ; nhưng vì chúng ta chỉ là thụ tạo nhỏ bé trước mặt Đấng Tạo Hóa đã dựng nên. Từ bỏ chính mình là đặt mình ở dưới Thiên Chúa, không coi mình là trung tâm, và để cái tôi của mình trọn vẹn tùy thuộc vào ý muốn của Ngài.
Chúa Giêsu đã sống từ bỏ mình như vậy trong suốt cuộc đời trần thế. Ngài luôn sống như một người con thảo, một người được Chúa Cha sai đến để làm theo ý Cha, chứ không theo ý riêng mình. Và chính lúc Ngài từ bỏ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, Ngài lại được phục hồi chính mình và được siêu tôn trên hết mọi sự (Pl 2, 9).
Như thế từ bỏ mình là cách duy nhất để giữ mình cho toàn vẹn. Chúng ta không thể nào yêu mến, phụng sự Chúa và phục vụ anh em mà không từ bỏ chính mình. Từ bỏ một định kiến một chút tự ái, hay một quyền lợi riêng tư, đôi khi cũng khó như phải hy sinh mạng sống mình.
Các Tông đồ đã từ bỏ mọi sự mà theo Chúa nên đã được gấp trăm cả đời này lẫn đời sau.
Các St tử đạo VN đã chấp nhận hi sinh, từ bỏ sự sống đời này, để được lại sự sống muôn đời.
Và gương của nhiều vị thánh khác đã sống theo lời mời gọi của Chúa Giêsu và đáng được Chúa thưởng công trên nước trời. Mỗi người Kitô hữu chúng ta đều có những cái để từ bỏ, nhưng điều cần thiết nhất và cũng khó khăn nhất là phải từ bỏ chính mình, từ bỏ cái tôi ích kỷ, để được hưởng ngay từ bây giờ niềm vui, bình an và hạnh phúc.
Chúa mời gọi chúng ta từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo Chúa, nghĩa là chúng ta vác gánh nặng của bổn phận, vác những yếu đuối của người anh em, vác cuộc đời mình mỗi ngày mà theo Chúa cho đến chết. Chính lúc chết đi, chúng ta mới được vui sống muôn đời, và chính Chúa mới là phần thưởng cao quý nhất mà chúng ta mong đợi.
Xin Chúa giúp chúng ta biết can đảm từ bỏ chính mình, chấp nhận thua kém ở đời này, để được Chúa thưởng công gấp trăm ở đời sau và được sự sống đời đời. Amen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bộ sưu tập hình hang đá máng cỏ

Liên kết các Blog

Album CHẶNG ĐÀNG THÁNH GIÁ

Album SAO CON KHÔNG CÓ LỜI RU

Lượt xem:

Web Page Traffic Counter

Powered By Blogger