BÀI ĐĂNG MỚI

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2009

Chúa Là Nguồn Vui Của Con (Thanh Kiều)

Lời của một bài hát: “Lạy Chúa, trong cuộc sống con đã gặp biết bao buồn vui…, làm con lo âu cho những ước mơ khi nhìn về tương lai. Con như người lữ hành lang thang tìm một hướng đi. Con như con chiên lạc băn khoăn đi tìm nơi tựa nương. Xin Chúa là ánh sao đêm soi dẫn con đi trên đường. Xin Chúa là nguồn sống con trào dâng một đời bình yên”.
Trong cuộc sống, ai cũng mong muốn cho mình được bình an, hạnh phúc và tràn đầy niềm vui. Mỗi người tìm cách đem lại cho mình càng nhiều niềm vui càng tốt. Thế nhưng niềm vui đó ở đâu? Làm sao để giữ mãi niềm vui ấy, và làm thế nào để lan tỏa niềm vui ấy cho anh chị em?... Thao thức, trăn trở để tìm lời giải thích cho những vấn nạn đó, và câu trả lời mà tôi đã tìm ra : “Chúa là nguồn vui của con”, và tôi dùng nó làm đề tài suy niệm cho sứ vụ linh mục của mình.
1. Chúa là nguồn vui của con : Khi con bình an
- Niềm vui trong cuộc đời: quý giá, mau qua, đôi lúc giả tạo.
Sống trong cuộc đời ai mà không muốn được an vui. Nhưng niềm vui trong cuộc đời này có nhiều thứ hạng: có những niềm vui nhỏ bé khi chu toàn công việc bổn phận hằng ngày; có những niềm vui lớn hơn khi thành công, hay khi thực hiện được một ước mơ nào đó; có những niềm vui kèm theo vinh dự, nhưng cũng có những niềm vui sau đó để lại trong lòng người một sự xót xa, hối hận và thương đau. Chúng ta không thể không quan tâm đến những niềm vui trong cuộc đời này. Nhưng dù niềm vui ấy thanh cao, tốt đẹp đến mấy đi nữa, nó cũng mau qua và chỉ để lại trong ta những kỷ niệm. Nói cách khác : niềm vui nhường chỗ cho niềm vui, và cuộc đời con người được đan dệt bằng những niềm vui như thế. Niềm vui thôi thúc con người không ngừng tìm kiếm, dù biết rằng nó mau qua, chóng tàn. Con người nhiều lúc cũng khắc khoải và trongự hỏi : Tại sao niềm vui cuộc đời này mau qua như thế? Có niềm vui vĩnh cửu chăng?
- Chính Chúa đem lại cho tôi niềm vui đích thực.
Niềm vui đích thực là niềm vui để lại trong tâm hồn con người sự mãn nguyện và không đem lại sự hối hận, dằn vặt, bất an. Niềm vui ấy là phản ánh Niềm Vui Vĩnh Cửu. Nói cách khác, niềm vui ấy là hình bóng, là phản ánh chính Chúa vì Ngài là nguồn vui. Mọi niềm vui đều đến từ chính Thiên Chúa, nên những niềm vui ấy dù nhỏ bé, mau qua, nó cũng đem lại bình an, hạnh phúc cho con người vì nó được chia sẻ Niềm Vui Tuyệt Đối là chính Chúa. Thế nên, qua việc tìm kiếm những niềm vui chân chính trong cuộc sống, con người cần phải tìm đến chính Chúa, bởi “Chúa là nguồn vui” như lời Thánh vịnh 37,4 :
“Hãy lấy Chúa làm niềm vui của bạn,
Người sẽ cho được phỉ chí toại lòng”.

- Niềm vui được sống trong tình thương của Chúa.
“Chúa là nguồn vui của con”. Xác tín ấy cũng chính là cảm nghiệm được sống trong tình thương của Chúa. Càng cảm nhận sâu xa tình yêu Chúa dành cho mình, tôi càng cảm nhận được niềm vui đầy tràn. Và niềm vui ấy sẽ tồn tại mãi bởi lúc nào Chúa cũng yêu thương tôi. Xác tín ấy là nguồn lực giúp tôi biết hành xử thế nào cho xứng đáng mỗi khi gặp thất bại, buồn chán trong sứ vụ linh mục mai ngày.
2. Chúa là nguồn vui của con : Khi con buồn phiền, thất bại.
- Buồn phiền, thất bại phải chăng là “họa”
Người ta xưa nay vẫn coi những may lành, thành đạt là “Phúc”; còn những rủi ro, thất bại là “Họa”. Thế nên khi gặp sự lành họ cho là được Chúa ban ơn; còn khi gặp sự dữ thì họ cho là bị Chúa phạt. Quan niệm đó phải chăng cần sửa đổi? Ông Gióp gặp sự dữ và bạn bè xem ông là bị Chúa phạt. Gióp phân trần với Chúa và ông chất vấn với Ngài : “Tại sao tôi sống theo lề luật và thánh ý Chúa lại gặp phải sự dữ như vậy”? Từ cuộc đời của ông Gióp, tôi nhận ra rằng : cái mà người ta quan niệm phúc hay họa đều mang tính tương đối. Tương đối bởi vì : “Niềm vui của người này có thể là nỗi khổ của người kia; cũng như phúc của người này có khi lại là họa của người khác” và ngược lại. Một cách nhìn khác có lẽ đúng hơn : phúc và họa là phương tiện để đem lại cho con người ơn cứu độ nếu con người biết đón nhận nó trong đức tin.
- Chúa yêu thương, dẫn dắt để mỗi người đạt được ơn cứu độ.
Thật vậy, Chúa dẫn dắt mỗi người mỗi cách khác nhau và Ngài mong muốn con người đạt được ơn cứu độ. Có khi Ngài dùng cái gọi là “phúc” để dẫn chúng ta đi. Có khi Ngài dùng cái gọi là “họa” để giúp chúng ta thăng tiến. Thế nên, phúc hay họa đều cần để đưa chúng ta đến nguồn ơn cứu độ. Nói cách khác, nếu chúng ta nhận ra được “may” “rủi” đều là ơn của Chúa, chúng ta sẽ dễ dàng đón nhận thánh ý của Ngài. Đó chính là tiền đề đem lại cho chúng ta niềm vui.
3. Chúa là nguồn vui của con : Trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời.
Từ những suy nghĩ trên tôi cần :
- Khám phá Chúa hiện diện với tôi khi an vui cũng như khi buồn phiền, khi thành công cũng như khi thất bại, phúc cũng như họa. Tất cả là hồng ân cứu độ. Khám phá ra chương trình thánh ý Thiên Chúa là điều hết sức cần thiết. Có khi Chúa dẫn ta đi trên con đường rộng, đầy hoa thơm cỏ lạ; có khi Ngài muốn ta đi trên con đường hẹp, đầy chông gai, thử thách. Dù đường đi “rộng” hay “hẹp”, chúng ta cần xác tín rằng Chúa thương tôi, Chúa muốn đem lại cho tôi niềm vui tràn đầy. Xác tín ấy giúp tôi không tự cao, tự mãn khi thành công trong mục vụ, trong đời sống tâm linh… Xác tín ấy giúp tôi không chán nản, thất vọng khi gặp khổ đau, thử thách hay thất bại trong đời sống tâm linh cũng như mục vụ.
- Khám phá Chúa là nguồn vui mời gọi tôi sống gắn bó với Ngài. Càng gần Chúa, niềm vui của tôi càng được lớn hơn. Niềm vui ấy lớn nhất khi tôi nói được như Thánh Phaolô: “Tôi sống nhưng không còn là tôi sống, mà là Chúa Kitô sống trong tôi”. Thế nên, tôi phải sống và làm chứng cho niềm tin của mình vào Chúa. Niềm tin ấy được thể hiện qua niềm vui bên ngoài của đời tôi. Niềm tin ấy gắn liền với trạng thái bình an nội tâm mà tôi có được nhờ sự gặp gỡ và sống thân tình với Chúa.
- Đời linh mục là cuộc đời an vui : Dấu chỉ ơn gọi, và điểm tựa tinh thần cho các tín hữu.
Một phản chứng rõ ràng mà tôi cần phải tránh trong đời linh mục của mình đó là tính nóng nảy, cáu gắt, quyền hành… tất cả những biểu hiện đó nói lên rằng : linh mục ấy không có niềm vui nội tâm. Nói đúng hơn là linh mục ấy để Chúa sống bên ngoài cuộc đời của mình. Bởi thế, bình an nội tâm thể hiện qua niềm vui tươi nở trên môi là dấu chỉ rõ ràng linh mục sống đúng ơn gọi của mình. Đó cũng chính là điểm tựa nâng đỡ đời sống đức tin của các tín hữu rất nhiều.
- Tin tưởng, phó thác : trong công việc mục vụ, không phải lúc nào mọi chuyện đều suông sẻ. Đó không đơn thuần là quy luật tự nhiên, song là cơ hội để linh mục sống khiêm tốn và tạ ơn khi thành công, nhẫn nại và tín thác khi thất bại. Nói tóm lại : trong đời sống mục vụ tất cả đều là hồng ân, nhưng cũng cần kiểm điểm lại chính mình để thấy rõ hơn sự giới hạn của mình, đồng thời để khám phá sâu hơn Thánh Ý nhiệm mầu của Thiên Chúa.
Thay lời kết
Rất nhiều hôm, tôi ngồi đọc lại những trang nhật ký của đời mình, có nhiều trang tôi muốn xé đi, bao ước mơ và lời cầu của tôi không được nhậm lời. Nhiều biến cố vui buồn trải dọc cuộc đời không đủ làm đời tôi thêm vui, và tôi thầm nghĩ : tình Chúa thật xa vời. Có lúc tôi cảm thấy xa hẳn tình người dù họ đang sống bên tôi.
Nhưng, có một hôm ngồi đọc lại lịch sử đời mình đã qua, tôi mới rướm lệ và nhận ra : Chúa luôn ở với tôi, Chúa là nguồn vui của tôi. Từng sợi chỉ xanh, đỏ, tím, hồng trong cuộc sống tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng không ngờ giờ thành bức thảm tuyệt vời, điều tôi tưởng như là thất bại lại chính là một thành công. Một bàn tay vô hình đã dẫn dắt tôi qua muôn quãng đường đời với bao biến cố vui, buồn… biến cố nào cũng giúp ích cho tôi. Giờ tôi mới hiểu: chính Chúa đã ban ơn qua điều Ngài từ chối, và tôi thầm cám ơn Chúa thật nhiều.
Vâng, Chúa là thế đó!
17.07.2007
Giuse Nguyễn Thanh Kiều

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bộ sưu tập hình hang đá máng cỏ

Liên kết các Blog

Album CHẶNG ĐÀNG THÁNH GIÁ

Album SAO CON KHÔNG CÓ LỜI RU

Lượt xem:

Web Page Traffic Counter

Powered By Blogger