BÀI ĐĂNG MỚI

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2009

Hành Trình Ơn Gọi (Thanh Kiều)

“Chúa dựng nên con chẳng cần đến con,
nhưng cứu độ con Ngài cần con đáp lời…”
(Thánh Augustino).
Ơn gọi là một mầu nhiệm của tình thương Thiên Chúa dành cho mỗi người. Đã gọi là mầu nhiệm thì không ai định nghĩa được, mà người ta chỉ có thể diễn tả ơn gọi dưới một khía cạnh nào đó. Chẳng hạn như đó là một cuộc hành trình của một người khao khát kiếm tìm Chúa; hoặc là một cuộc gặp gỡ cá nhân từ trong sâu thẳm của một người với Thiên Chúa…, và chính đương sự khi nhận ra mình có ơn kêu gọi, thì họ đã được Thiên Chúa chọn gọi từ lâu rồi. Riêng tôi suy nghĩ về ơn gọi, tôi nhận ra ơn gọi của mình có một điều gì đó luôn mới mẻ. Chính vì thế qua mỗi giai đoạn, sau từng kỳ nghỉ…, tôi đều được mời gọi phải định hướng, xác định và làm mới lại ơn gọi của mình.
Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình “đạo theo”. Ba tôi khi còn niên thiếu, đang lúc đi chăn nuôi ngoài đồng thì bị giặc bắt. Qua một thời gian bị tạm giam, ba tôi được trả tự do nhưng mất liên lạc với gia đình. Kể từ đây, ba tôi bắt đầu một kiếp sống lang thang, phiêu bạt trên khắp các đướng phố Hà Nội nhưng cũng rất may là : tình cờ, ba tôi gặp được một Dì phước, nhận ba tôi làm con nuôi về sống trong một cô nhi viện…, rồi ba tôi được học đạo và theo đạo. Sau biến cố này, ba tôi dần dần liên lạc được với gia đình, nhưng khi nghe biết ba tôi theo đạo Công Giáo, gia đình đã khước từ luôn…
Ba tôi tiếp tục theo Dì phước, được Dì lo việc hôn nhân gia đình, rồi di cư vào Nam (1954). Cuộc sống vẫn tiếp diễn và tôi được sinh ra…
Ngay khi còn nhỏ, thấy anh em tôi siêng năng đi lễ nhà thờ, nên chúng bạn thường gọi đùa anh tôi là đức cha, gọi tôi là cha. Nghe thì biết vậy, nhưng thực sự cũng chẳng hiểu và cũng không có phản ứng gì. Rồi lớn lên, anh tôi xin đi tu, nhưng không thành vì hoàn cảnh đổi thay của đất nước (1975).
Riêng tôi lúc đang học cấp cơ sở, gia đình muốn cho tôi đi tu, nên má tôi dẫn tôi đến trình cha sở, nhưng vì chưa có ý hướng đi tu nên khi được cha sở hỏi : con có muốn đi tu không? Tôi lặng thinh không nói gì. Cha sở liền nói với má tôi: “Bà cứ đưa nó về, khi nào nó muốn đi tu thì để tự nó đến gặp tôi”. Sau khoảng hai năm khi tôi đang học trung học, ý hướng đi tu chợt đến, tôi đã tự ý đến gặp cha sở trình bày ước nguyện và được ngài chấp thuận.
Tôi đi tu cũng với một lý do rất bình thường như bao bạn bè cùng trang lứa, đó là thích được giúp lễ (Ở xứ tôi chỉ những em nào có ý hướng đi tu mới được nhận vào giúp lễ), và ước nguyện của tôi đã thành hiện thực : tôi giúp lễ cho cha sở và được ngài hướng dẫn ơn gọi suốt bốn năm, bị gián đoạn bởi ba năm thi hành nghĩa vụ quân sự. Xuất ngũ trở về mọi sự phải khởi đầu lại, tôi đâm ra chán nản, không còn muốn tiếp tục ơn gọi nữa! (có thể nói đây là thời gian Chúa thử thách ơn gọi của tôi).
Nghe lời một người bạn đang dự tu Dòng Gioan Bosco đề nghị chuyển hướng, tôi cũng nghe theo và mọi việc xem ra suông sẻ, thuận lợi (theo suy nghĩ của tôi), thì một biến cố đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi : sau một tuần ở nhà Dòng, tham gia các sinh hoạt của nhà Dòng, Cha Bề Trên đã đồng ý cho tôi tiếp tục tìm hiểu ơn gọi trong Dòng…, ngài cho tôi về nhà ba ngày để thu xếp mọi thứ cần thiết, rồi trở lại nhà Dòng; hai ngày trôi qua bình thường cho đến chiều ngày thứ hai, tôi nhận được thư mời của văn phòng Tòa Giám Mục Xuân Lộc gọi về, và được cha phụ trách chủng sinh sắp xếp cho tôi được tiếp tục ơn gọi tu triều tại Giáo phận, vì trước đây tôi đã ghi danh tìm hiểu ơn gọi tại Xuân Lộc. Kể từ đây, tôi được hướng dẫn, học hỏi và theo đuổi ơn gọi cho đến ngày hôm nay. Ngày 08.08.2007, tôi được thụ phong linh mục. Tôi đã trở nên linh mục của Chúa và của mọi người.
Một thoáng nhìn lại hành trình ơn gọi của mình, tôi thấy đường lối của Chúa thật là nhiệm mầu, chương trình của Chúa thật hay; đôi khi xem ra nó đi ngược lại với đường lối, chương trình của riêng mình. Và giờ đây, tôi chỉ biết một điều : Chúa đã dựng nên tôi cho Chúa và Chúa đã cho tôi vào đời với một mục đích riêng, với tất cả ơn của Ngài đủ cho tôi. Phần tôi, đã chọn theo Chúa, tôi phải dứt khoát từ bỏ tất cả, từ bỏ chính mình, để thánh ý Chúa mỗi ngày được thành toàn nơi tôi.
Hôm nay, con được đến đây để cùng với Cộng đoàn dâng Thánh lễ tạ ơn Thiên Chúa. Con nguyện suốt đời con sẽ mãi mãi là bài ca tạ ơn Chúa, vì con hiểu rằng : nếu con biết cám ơn những gì con đang có, con sẽ biết cám ơn những gì người khác làm cho con, và con sẽ biết tạ ơn Chúa về tất cả những gì Chúa đã làm cho con và đã thương con như thế.
Kính xin cộng đoàn thêm lời cầu nguyện cho con và cho các linh mục được trung thành với Chúa và trọn đời nhiệt thành với sứ vụ.

Tháng 8.2007
Giuse Nguyễn Thanh Kiều

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bộ sưu tập hình hang đá máng cỏ

Liên kết các Blog

Album CHẶNG ĐÀNG THÁNH GIÁ

Album SAO CON KHÔNG CÓ LỜI RU

Lượt xem:

Web Page Traffic Counter

Powered By Blogger